Đăng bởi: Ngô Minh | 14.01.2015

“THẾ GIỚI TÌM THẤY” TRONG TẬP THƠ “HUYỀN THOẠI CỬA TÙNG” CỦA NGÔ MINH

 “THẾ GIỚI TÌM THẤY” TRONG TẬP THƠ “HUYỀN THOẠI CỬA TÙNG” CỦA NGÔ MINH

         HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG

                Kể từ tập thơ đầu tay (Phía nắng lên in năm 1985), Huyền thoại Cửa Tùng là tập thơ thứ mười (và là tập sách thứ 17) của Ngô Minh đã ra mắt công chúng. Dù nghề làm báo có chi phối đôi chút thì giờ của anh, có thể nói chắc rằng Ngô Minh đã đi cùng với thơ 20 năm, và thực sự đã trở thành người bạn cố tri của thơ giữ lúc mà những đồng nghiệp khác của anh hoặc do qúa nghèo đói, hoặc do đã giàu có lên, đều đã phải từ giã nghề làm thơ. Vậy thì Ngô Minh đâu còn là “một nhà thơ trẻ có triển vọng” để cần tôi viết đôi lời giới thiệu với độc giả? Thế nhưng, xin thú nhận rằng tôi đã thật sự xúc động và vui mừng xiết bao khi được Ngô Minh ngỏ ý muốn nhường cho tôi bày tỏ đôi lời gọi là trước bạn bè quen biết về tập thơ thứ mười này. Vì một lẽ đơn giản nhưng hiếm có rằng đây là một tập thơ thuần tuý dành cho Quảng Trị, mảnh đất nhau rốn của tôi và cũng là đất quê ngoại của Ngô Minh, hơn nữa là mảnh đất chiến trường nóng bỏng của cả hai chúng tôi.

              Gần ba mươi năm chiến tranh đã đi qua, nhưng không hiểu sao sự vật đối với tôi lại gần gũi thế, và những kỷ niệm đối với tôi vẫn nóng bỏng thế, tươi mới như không thuộc về quá khứ, và trĩu nặng tâm hồn như một cái gì thuộc về vĩnh cửu.

            Ở những người đã đi qua kháng chiến như chúng tôi hình như đã hình thành một con người cảm nghĩ riêng để xúc động dễ dàng đối với những cái tưởng như phù phiếm đối với chuyện cơm gạo áo tiền của ngày hôm nay. Quảng Trị đối với hai chúng tôi là một mảnh “đất thánh” như vậy của đời người, hoặc nói quá đi một chút, là nguồn suối trường tồn của văn học.

              Nhưng vào thời kỳ tôi có mặt ở đó, mặt đất Quảng Trị như không còn gì, chỉ còn những dáng người đi lênh khênh ở chân trời. Dưới tác dụng của một cuộc chiến quá dữ dằn, mảnh đất quê tôi đã chết theo kiểu một kẻ bị ám sát; đến nỗi ngay ngày đầu của cuộc chiến, tôi đã trở lại tìm làng tôi trong một đám cỏ dại mịt mù. Tôi cứ ngơ ngác nhìn bốn phía xem làng tôi ở đâu; nào ngờ trong cỏ dưới hai bàn chân tôi là hai chữ “Hoàng tộc” của chiếc cổng gạch tôi vẫn ngồi chơi những ngày thơ ấu.Thú thật là không có nơi nào trên trái đất đã khiến tôi thèm gọi một tên làng như ở Quảng Trị, vì ở đấy không còn tồn tại bất cứ dấu vết nào của những ngôi làng xanh biếc ngày xưa; tất cả đã lặn chìm dưới mặt đất. Về Quảng Trị trong những ngày tháng bây giờ, người ta gặp nhiều những nắng, gió,cát, sóng biển, cơn khát và những ngôi mộ gió với những nén nhang  đỏ bập bùng trong đêm tối, để dành tưởng nhớ những người đi không về; cũng đầy những ngôi nhà không bao giờ đóng cửa, như đang chờ một ai đó bước vào ngõ. Ngô Minh đã bắt gặp những “vật ngoài hành tinh” ấy, bằng kinh nghiệm đau đớn của một người lính và bằng độ nhạy cảm của một nhà thơ. Anh không ngớt nhớ lại những đồng đội Quảng Trị đã nằm xuống trong lòng đất Miền Đông Nam Bộ, ngửi thấy hơi hướm quen thân của bạn bè trong mùi áo lính sau những đêm ngủ hầm nắm úp thìa vào nhau, trong vẻ “quê mùa” chất phác của giọng nói :”Ai ngờ dưới tro những câu chuyện trạng-lại lên xanh lấp lánh mắt cười”. Tính tình của Ngô Minh , tôi biết quá, rất là chân chất, khí khái, giống như đúc những điều anh kể trong “thế giới” Quảng Trị của anh.

               Tôi còn nhớ một tập tuyển thi văn của Quảng Trị có tên là “Đất kim cương”. Tôi cho rằng đó là một cái tên khái quát rất giỏi; và nghĩ rằng nếu đào lên, ta sẽ gặp trong lòng đất không phải là vàng mà là kim cương. Qủa thật không nơi đâu mà những con người “chân quê” đã biết sống bản chất đến như vậy.

            Vì lẽ đó, tập thơ này của Ngô Minh cuốn hút tôi không ngờ, thức dậy trong tôi những suy tưởng hầu như không còn mấy ai nghĩ tới nữa, giữa thế giới thị trường bây giờ. Xin chân thành cảm ơn nhà thơ, đã một lần thổ lộ với toi những bí mật tận đáy lòng, trên những trang sách đầy ắp “chất Quảng Trị” này.

                                                                     Huế 22/7


Chuyên mục

%d người thích bài này: