SÁCH “QUÊ QUÁN CỦA THƠ”( 12)
Ngô Minh
NGÔ CANG- HỘT LÚA NUÔI THƠ
Thơ là cuộc chơi tâm thức thú vị, nhưng rất mất thời giờ. Tập trung trí lực làm xong một bài thơ, người cứ bã ra, như vừa qua một cuộc thoát xác. Nhưng đã ghiền thơ rồi thì khó mà bỏ được, bị nó hớp hồn cả đời. Người rảnh rỗi chơi thơ còn khổ, người lao động kiếm ăn từng bữa mà “dính” vào thơ là sự khổ tăng lên gấp vạn lần. Ở Huế tôi thấy nhiều anh chàng đạp xích lô, xe thồ, đi biển.v.v.. như Phương xich lô (Nguyễn Văn Phương), Mẫn xích Lô ( Phạm Huy Ngữ), Ngô Thái Dương…làm lụng quần quật suốt ngày, mà vẫn có thơ ra đều đều thì lạ lắm, phục lắm.
Ngô Cang cũng là một “nhà thơ chân đất” đúng nghĩa đen của từ này, lại rất có danh, được bạn bè văn nghệ ở Huế và nhiều thành phố ở miền Nam biết tiếng và yêu mến. Thơ Ngô Cang đã in nhiều ở Tạp chí Sông Hương, Kiến thức Ngày nay, Áo Trắng, báo Thanh niên, Thừa Thiên Huế.v.v và có mặt trong nhiều tuyển tập thơ của tỉnh và cả nước. Anh làm thơ rất nhanh, viết như nói và dường như không phải sửa đi sửa lại nhiều lắm. Thi si- nông dân Ngô Cang gầy gò, đen nhẻm, hốc hác y như tượng gỗ lũa. Ba mươi hai năm nay, anh làm ruộng một nắng hai sương ở đồng quê Đông Phú, Quảng An cách Huế hơn chục cây số. Năm trúng mùa được hơn tấn thóc thì phải đóng năm sáu loại phí như phí an ninh trật tự, phí trường học, y tế, phí hội phụ nữ.v.v…Phí nào cũng thu bằng thóc. Năm lụt lội mất mùa gia đình phải ăn đong từng bữa. Làm ruộng, đến ngày gọi là nông nhàn cũng tất bật, lam lũ, mồ hôi mồ kê hơn người phố thị. Chiều về, buông cuốc là mỏi nhừ chân tay, làm xị đế đánh một giấc, sáng lại tất tả ra đồng. Đã thế điện đóm lại chập chà chập chờn, cái bàn viết cũng không ra hồn, muốn đọc trang sách cũng không được, thì làm sao mà sáng tác văn chương ?
Có năm ông bạn chủ Cà phê Sơn bên sông Hương thương tình, mời Ngô Cang lên Huế phụ bán cà phê để giúp anh tiếp xúc với những người sáng tác, có thời gian đọc báo, đọc sách. Làm được bữa đầu, ông chủ phát hiện ra Ngô Cang lãng tai nặng, khách nói yêu cầu thứ này, anh lại bưng ra thứ khác.Thế là đành phải bố trí cho “thi sĩ làng” nghề rửa cốc thìa. Được một thời gian Ngô Cang lại bận ruộng đồng phải về quê…Cách đây đã nhiều năm, có lần ra huyện Quảng Điền công tác, tôi cũng quên mất là Ngô Cang bị lãng tai nặng, mới khẩn khoản đề nghị các anh ở Phòng Thông tin Văn hoá huyện giúp Ngô Cang lên làm việc viết tin bài ở Đài Truyền thanh huyện để anh có thêm chút thu nhập, có thêm thời gian đọc sách, làm thơ. Anh cán bộ Phòng Thông tin văn hóa Quảng Điền vui vẻ giải thích :” Bọn em biết anh Ngô Cang không chỉ làm thơ hay, mà còn viết tuỳ bút, tạp văn in trên báo Kiến Thức Ngày nay cũng rất hay…. Nhưng khốn nỗi, anh đi làm tin bài mà người ta nói anh không nghe được, thì làm sao nắm được tư liệu mà viết. Thế là thương mà đành chịu anh Ngô Minh ơi” !
Thế mà từ ngôi nhà cấp bốn nép bên con đường làng cao bằng người đứng ấy, thơ Ngô Cang cứ ra đều đều. Cách đây 8 năm, năm 1999, nhờ bạn bè trong Nam ngoài Trung giúp tiền, anh đã cho ấn hành tập thơ “ Dòng sông thắp nắng”. Từ đó đến giờ anh đã 8 năm rồi, anh có thêm vài trăm bài thơ, nhưng vì nghèo quá, không có tiền để in tập tiếp, đành “xuất bản miệng” cho bạn bè nghe. Gửi đi đăng báo thì nhuận bút quá bèo. Một bài thơ bốn năm chục nghìn, một tháng may lắm in đây đó được vài bài thơ, không đủ tiền thay săm xe đạp, vì săm lốp bây giờ chất lượng thấp, mới thay đã mọt thủng, tiền vá nhiều hơn tiền thay săm mới. Thay cái săm mới hết nửa tiền nhuận bút bài thơ. Khổ thế nhưng thơ đã thành nghiệp chướng đối với anh nông dân này. Anh làm thơ sau buổi cày, thơ sau giấc rượu tỉnh lại trong đêm, làm thơ dưới ánh trăng quê, bên ngọn đèn dầu đêm mất điện : Nơi ấy mẹ già thân áo nối / Hai sương một nắng nặng vai gầy… Ở quê, anh luôn nhớ bạn bè :
Người cứ hẹn
Chưa chịu về thăm Huế
Phương Nam hành đành vỗ điệu du ca
Lang thang mãi mái hiên đời quạnh quẽ
Câu thơ buồn lạc nẻo quê xa…
Thời trẻ, học xong tú tài II ở trường Quốc Học, Ngô Cang bị bắt đi lính Sài Gòn. Đó là thời gian anh được đi nhiều nơi ở Miền Trung- Tây Nguyên, nhờ đó có bạn bè ở nhiều nơi. Còn từ năm 1975 đến này, về quê cày ruộng, một chuyến đi đối với Ngô Cang là một mơ ước. Bốn mùa quanh quẩn ruộng đồng, có dịp nào đó được bạn bè “bao”đi xa một chuyến coi như phần thưởng quý giá đối với Ngô Cang. Những chuyến đi ấy anh có rất nhiều thơ. Những bài thơ ấy chứng tỏ Ngô Cang không bị khuôn vào sau luỹ tre làng. Anh luôn tự vượt lên, mở rộng không gian thơ của mình bằng sự nhạy cảm thường trực và độ tươi mới trong cảm xúc thơ trước cuộc sống ở nhiều miền quê đất nước. Rừng mưa trắng xoá cây già / Có người đứng nhớ tình qua… thuở nào ( Trở lại B’Lao) .
Rượu Tháp Mười, em mời anh chơi tới
Đêm Tràm Chim, sếu hót, tặng người nghe
Em giấu tình nơi bờ kinh gió thổi
Anh đã tìm thấy góc hồn quê…!
( Về Tràm Chim, nghe sếu hót)
Ngoài thơ, Ngô Cang còn là người viết tản văn, bút ký có duyện. Những kỷ niệm tuổi thơ làng quê khảm vào ký ức được anh rỉ rả kể. Mùa nào thức ấy. Khi thì trưa hè trần truồng lặn tắm sông Bồ, khi thì nâng niu phong cốm dành để đơm cúng ông bà tiên tổ ngày Tết…Những hoài niệm làng quê củ khoai hột lúa đậm chất thơ ấy làm cho hoạt động văn chương của Ngô Cang phong phú hơn lên. Thơ, rồi thêm tản văn bút ký, mỗi cái Tết anh cũng kiến được dăm ba trăm ngàn góp vào cái Tết của gia đình. Tôi đã về dự cưới con gái Ngô Cang ở đồng đất mưa là lụt bên sông Bồ ấy. Anh bây giờ đã thành ông ngoại . Ông ngoại rồi mà sáng nào cũng phải ra đồng. Trước Tết Đinh Hợi , Ngô Cang đạp xe đến nhà tôi chơi. Tết này tôi đã là dân hưu trí, nên không còn có lịch các cơ quan tặng để biếu anh như các tết trước. Tôi rót mời anh cụng chén rượu gạo, rồi hét lên thật to, hỏi “anh có quan điểm như thế nào về văn chương thơ phú”. Anh ngỡ tôi hỏi chuyện ruộng đồng ở Quảng An, xuýt xoa kể : “ Lúa vừa cấy xong là lụt ngập đồng. May mà lụt chưa ngập đọt mạ, nên chắc chân lúa vẫn lên được. Lúa lên được là may rồi. Nếu là phải cấy lại vất vả lắm, hết Tết luôn !”. Tôi nhắc lại quan niệm của anh về sáng tác, anh “à” một tiếng rồi cười nói thật to :” Mình làm ruộng, làm thơ lang thang. Thích gì viết nấy. Thơ ỗi lòng đi tìm đồng điệu. Thế thôi..!” Rồi anh đọc mấy câu ứng tác :
Sầu thì nhậu, thích thì chơi
Hứng thì viết vẽ những lời cỏ cây
Một mai ta vắng nơi này
Vẫn còn cái bóng tháng ngày lãng du…
Vâng, Ngô Cang sinh ra để làm ruộng và… làm thơ. Anh làm ra hột lúa, hột lúa lại nuôi anh sống được với niềm đam mê thơ dằng dặc của mình…Từ ba năm nay, Ngô Cang không còn làm thơ được nữa vì anh bị tai nạn giao thông, chấn thương sọ não nắng. May là sống. Không làm thơ nhưng nhắc đến Ngô Cang bạn đọc bốn phương vẫn thấy anh như cái bóng tháng ngày lãng du…với thơ.
THƠ MANG MÙI BÙN ĐẤT
Bình luận mới nhất