Đăng bởi: Ngô Minh | 11.06.2012

NGƯỜI ĐÀN ÔNG 43 TUỔI NÓI VỀ MÌNH

alt

Trần Vàng Sao, ảnh chụp 3-2012

Nhà thơ Trần Vàng Sao (tên thật là Nguyễn Đính) ở Đường Tuy Lý Vương, Phường Vỹ Dạ, Huế là nhà thơ nổi tiếng với bài thơ “ Bài thơ người yêu nước mình”. Giữa lúc phong trào “xuống đường” ở Huế những năm 1965-1968 đang rầm rộ mà dám lấy bút danh “Trần Vàng Sao” là rất ghê gớm. Thế mà ,năm 1988, ông có bài thơ “ Người đàn ông 43 tuổi nói về mình” in ở Tạp chí Sông Hương đã gây nên cuộc cãi vã náo loạn ở Huế. Cán bộ chính trị, các “nhà văn đỏ” đua nhau suy diễn chính trị , phán xét. Đài phát thanh, báo đảng địa phương đăng nhiều bài viết chửi rửa nhà thơ, họ “phỏng vấn” cả các bà tiểu thương chợ Đông Ba để tố cáo nhà thơ . Trên diễn đàn họ gọi Trần Vàng Sao, Tô Nhuận Vỹ ( Tổng biên tập TC Sông Hương” là “bọn tay sai của địch” . Họ quy “người đàn ông 43” đó là Cách mạng, vì tính từ 1945 đến 1988 cũng vừa 43 năm. Vì sự truy bức đó mà Trần Vàng Sao không dám in thơ nữa. Đến nỗi nhà thơ Hữu Thỉnh vào Huế bảo Ngô Minh chuẩn bị bản thảo thơ Trần Vàng Sao thật đầy đủ để Hội bao in, nhưng nhà thơ đã từ chối “Không dám. Không dám. Mi tha cho tau”. QTXM xin in lại bài thơ này để bạn đọc phán xét.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG 43 TUỔI NÓI VỀ MÌNH

Trần Vàng Sao

1.
tôi tuổi tỵ
năm nay bốn mươi ba tuổi
thường không có một đồng trong túi
buổi sáng buổi chiều
thứ hai thứ ba thứ bảy chủ nhật
trong nhà ngoài sân với hai đứa con
cây cà cây ớt
con chó con mèo
cái đầu gãy cái tay gãy của con búp bê
cọng cỏ ngọn lá vú sữa khô
thúng mủng chai chén sách vở quần áo mũ nón cuốc rựa trên ghế dưới bàn
hai ba ngày một tuần một tháng có khi không đi đâu hết
một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa
miếng nước trà mốc nguội có mùi bông lài rát cổ
cũng không có chi phiền
vấn một điếu thuốc hút
hai ba lần tắt đỏ
rồi nửa chừng rách giấy
bạn bè gặp nhau
cho uống một ly cà phê
một lần
qua hai lần phải tránh
không phải ai cũng nghĩ như mình
nhiều đứa vui gặp nhau cho năm ba đồng một chục
đưa tay cầm lấy
miệng nói không được

2.
tôi thấy tôi như người tù được thả rông
lang thang giữa đường giữa phố
nhìn hết mọi người
xem mình lâu ngày mặt mũi có khác người không
tôi đi lui
tôi đi tới
phố phường đông chật
tiếng cười tiếng la tiếng nói tiếng xe cộ
chẳng có ai quen thử nói chào tôi một tiếng
tôi đưa hai tay lên đầu vuốt tóc
lấy chân hất một hòn đá
cúi xuống nhìn mấy bao thuốc không bên lề đường
rồi đi về
qua cầu dép sút một quai
tôi không muốn nhớ gì hết

3.
tôi ngồi trên hòn đá trước nhà
buổi chiều không có một con chim đậu trên cây
đám trẻ con chia phe bắn nhau cười la ngoài sân
đứa sống đứa chết cãi nhau ăn gian chưởi thề
những người đi bán về nói chuyện to
hai đứa nhỏ nhà bên cạnh cầm đèn che miếng lá chuối
qua xin lửa hỏi tôi nấu cơm chưa
tôi cười lắc đầu muốn đi ngủ
trong gió có mùi rơm cháy
tôi không biết làm gì hết
tôi bỏ hai chân ra khỏi dép cho mát
đám trẻ con bỏ chơi chạy theo phá đàn trâu bò đi qua
tôi bước vào nhà mở rộng hai cánh cửa lớn thắp một cây đèn để lên bàn thờ
hai đứa con ra ngoài đường chờ mẹ chưa về
trời còn lâu mới tối
tôi đi gánh một đôi nước uống

4.
tôi sống yên ổn với những việc làm hàng ngày của mình
không định được ngày mai
có một đồng để mua cho con nửa cái bánh tráng hay hai
cái kẹo gừng
có hai đồng cất dưới chân đèn trên bàn thờ
lỡ khi hết dầu thắp tới bữa thiếu ruốc hết bột ngọt
mả cha cuộc đời quá vô hậu
cơm không có mà ăn
ngó lui ngó tới không biết thù ai
những thằng có thịt ăn thì chẳng bao giờ ỉa vất

5.
lâu ngày tôi thấy quen đi
như quen thân thể của mình
tiếng ho gà nửa đêm của những đứa bé chưa đầy hai tuổi
buổi chiều không có cơm ăn
những con ruồi ăn nước mũi khô trên má
những đứa đau quan sát những con chuột
chết lòi ruột ở bến xe đò
những tiếng cha mẹ vợ chồng anh em
con cái chưởi bới la hét trong bữa ăn
người điên ở trần đứng làm thinh
giữa trời mưa ngoài chợ
những ngày hết gạo hết tiền hết củi
muối sống không còn một hột của tôi
những trách canh rau khoai tháng năm không có bột ngọt
hai mắt tôi mở to
đầu tôi cúi thấp
miệng tôi há ra
những lá khoai nhám và rít mắc vài hột cơm
dồn cứng chật cuống họng

nói thật lúc này tôi muốn được say rượu
họa may thấy một đồng thành ba bốn đồng

6.
nhiều khi tôi quá chán
chân tay rã rời
đầu óc đau nhức
không muốn làm gì hết
mấy đứa nhỏ chơi buôn bán bỏ đi đâu không biết
để đất đá lá cây đầy nhà
tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ
dụi mắt nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác
nói chi tới những đứa đã chết trên rừng giữa phố
bạn bè có đứa giàu đứa nghèo
đứa ngụy đứa cách mạng
đứa của tiền ăn tiêu mấy không hết
đứa không có được một cái áo lành
đứa đi kinh tế mới ba bốn bảy tám năm
trở về xách một cái bị lát
mặt cắt không có một hột máu
đứa đạp xe thồ ngồi vắt chân ăn củ sắn
chờ khách ở bến xe
đứa vô tích sự ở nhà không có việc chi làm
có đứa râu tóc dài che kín mặt
có đứa tàn không nhớ mình tên chi
có đứa chịu không nổi dắt vợ con vào nam
ăn chợ ngủ đường
mỗi lần gặp nhau mở to mắt cười hút một điếu thuốc
hết chuyện nói

hai đứa con đi chơi về cười nói
đứa nhỏ bắt tôi đánh trống
cho nó làm ông địa múa thiên cẩu

7.
cái trống lon mặt ni lông và hai chiếc đũa tre
tôi đánh
múa đi các con
này đây cái nón gãy vành làm đầu thiên cẩu
và sợi dây chuối treo ngọn lá làm tiền
múa đi các con
cái bụng ông địa to tròn giơ lỗ rún gài nút áo không được
ông địa chống tay vỗ bụng ngửa mặt lên trời cười ha ha
tôi vỗ tay hoan hô
và không biết mình có nhớ ra được
cái mặt ông địa không

Tháng chín 1984


Trả lời

  1. Bài thơ hay quá. Cảm ơn chú Ngô Minh đã đăng bài thơ.
    Cháu nhớ cách đây 4 năm Quê Choa cũng đăng bài thơ này, lúc đó nhiều độc giả còm bình hay lắm.

    • Cám ơn Nam Linh. THế nào Blog đã vô được chưa. Đang có chiến dịch “trấn áp” blog hệ wordpress và blogspot. Chúc khỏe. Chú NM

      • Dạ, rứa à chú ? rứa là blog NC bị trấn nhầm rồi, nhưng mà vui vì bỗng dưng lại được vượt tường lửa y như Những người nổi tiếng, hi hi … 😀

        • Dân mạng vô cùng thông minh, nên tường gì họ cũng vượt được. Ha ha ha

  2. […] Trần Vàng Sao: NGƯỜI ĐÀN ÔNG 43 TUỔI NÓI VỀ MÌNH (Ngô Minh). “tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ/ dụi mắt nghĩ hết chuyện này […]

  3. Tôi còn nhớ hồi đó dân Huế chuyền tay nhau bài thơ này. Rất nhiều người trí thức đáng kính tâm đắc bài thơ. Thât đắng

  4. Đọc lại bài thơ từ lâu lắm rồi vẫn cảm động muốn khóc.
    Cảm ơn Bác Ngô Minh

  5. “…mả cha cuộc đời quá vô hậu
    cơm không có mà ăn
    ngó lui ngó tới không biết thù ai
    những thằng có thịt ăn thì chẳng bao giờ ỉa vất…”
    Người đàn ông 43 tuổi đã nhìn nhận và tiên tri không hề sai từ lúc trót sinh ra,chung sống với phường vô đạo cho đến tận bây giờ !
    Trần Vàng Sao đích thực là nhà thơ của nhân dân,của đất nước đầy oan khiên này…

  6. […] Trần Vàng Sao: NGƯỜI ĐÀN ÔNG 43 TUỔI NÓI VỀ MÌNH (Ngô Minh). “tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ/ dụi mắt nghĩ hết chuyện này […]

  7. Hay quá! Thật bái phục nhà thơ Trần Vàng Sao. Sao đời thường đến thế lại nên thơ nhỉ!? Đọc thơ mà thấy ngày xưa hiện về, nghèn nghẹn… cảm ơn chủ blog .

  8. […] ta nên xấu hổ (Hay thư ngỏ gửi một nhà báo nữ) (Dân Luận). – Trần Vàng Sao: NGƯỜI ĐÀN ÔNG 43 TUỔI NÓI VỀ MÌNH (Ngô Minh). “tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ/ dụi mắt nghĩ hết chuyện này […]

  9. Thưa nhà thơ Ngô Minh. Tôi là Tiến Đặng cư trú tại Thái Nguyên. Điện thoại của tôi: 0988599969, nói thế để ông tin rằng tôi là có thật(!).
    Xin được cảm ơn ông về bài thơ ông cho in trên Bolog này.
    Trần Vàng Sao thì tôi được đọc từ rất lâu rồi, từ hồi học tiểu học quãng năm 1969-1970 gì đó. Với tôi, ông ấy là một thần tượng lớn lao kì vĩ. Sau 1975 tôi cũng đã cố gắng tìm hiểu them về Trần Vàng Sao những vì nhiều khó khăn nên cũng không thành. Chỉ biết đôi ba việc về ông, toàn những chuyện không vui trong cuộc sống đáng buồn của chúng ta. Được đọc bài thơ này tôi càng thấy mình coi ông là Thần tượng là điều đúng đắn.

  10. Gởi Tien Dang,
    Muốn biết thêm về Trần Vàng Sao, nên đọc thêm ở đây:
    http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=5751&rb=08

    • Xin được cảm ơn Khoa Vũ đã chỉ cho đường dẫn đến bài viết về TVS, nhưng phiền nỗi cái nhà mạng TĐ sử dụng nó chặn mất. Vì thế nếu Khoa Vũ có bài viết đó thì gửi giùm cho TĐ theo địa chỉ: tien.dang36@gmail.com.
      Xin được cảm ơn Ngài.

  11. Đó ko còn là thơ nữa. Đó là con tim rỉ máu của thơ!
    Bi thảm và xót xa quá.
    Cảm ơn bác Ngô Minh.
    Và vô cùng chia sẻ với nhà thơ Trần Vàng Sao. Những năm tháng đó, mỗi người khóc theo cách của mình, nhà thơ ạ


Bình luận về bài viết này

Chuyên mục